Người thân thương tiếc thương tụ họp ở Ý sau khi ít nhất 60 người thiệt mạng do thuyền buồm chở người di cư bị lật úp.

Tin tức quốc tế

Bi kịch di cư: Nỗi đau mất mát và hy vọng mong manh

Trên bờ biển miền Nam nước Ý, một nhóm nhỏ người tụ tập bên mép nước. Họ không thể tiến sâu hơn vào Biển Ionia, dù rõ ràng là họ rất muốn. “Tôi thề với Chúa, tất cả những rắc rối này không đáng”, một người đàn ông tên Setar nói. “Tại sao lại khiến vợ con phải trải qua điều này?” Cơn sốc vẫn còn nguyên, nỗi đau mất mát vẫn còn tươi mới sau cái chết của hơn 60 người di cư ở vùng biển Địa Trung Hải. Một con thuyền chở đầy người di cư bị lật và chìm, đẩy hành khách của nó xuống nước. Họ bám víu vào những phần còn lại của con thuyền bán chìm cách bờ biển Ý khoảng 120 dặm, nhưng sự hỗ trợ – dưới hình thức của lực lượng bảo vệ bờ biển – mất đến 4 ngày mới đến. Chỉ có một số ít người sống sót. Những kẻ buôn người đã tổ chức chuyến đi từ một nơi gần Bodrum ở Thổ Nhĩ Kỳ, sử dụng một tuyến đường di cư biển quen thuộc qua Địa Trung Hải. Hơn 70 người đã trả tiền để có một chỗ trên tàu, phần lớn là người Kurd từ Iran và Iraq. Một số hành khách nói với người thân của họ rằng họ sẽ đi du lịch “như những người VIP”, nhưng đó chỉ là lời nói dối do những kẻ buôn người bịa đặt. Trên tàu không có nhiều lương thực. Chúng tôi tìm thấy một phụ nữ tên Mitra Ghasem Karimi, ngồi dưới thân của một con thuyền cũ ở cảng Roccella Ionica của Ý. Rõ ràng là bà Karimi đã khóc. Xuất thân từ Iran, bà hiện sống ở thủ đô Stockholm của Thụy Điển. Bà nói với tôi rằng em trai Pourya, 41 tuổi, và em gái Somma, 36 tuổi, đã lên con tàu đó. Bà nói: “Trên thuyền không có nước, không có thức ăn – nhưng với các gia đình và những người lên con thuyền chết tiệt đó, (những kẻ buôn người) nói có, có nước, có thức ăn. “Em trai và em gái tôi có áo phao, nhưng họ không cho họ mang theo. Tại sao?” Mitra và chồng nói rằng họ muốn thuê một chiếc trực thăng để bay qua những phần còn lại của con tàu. Tôi hỏi họ mong đợi nhìn thấy gì. Bà trả lời: “Có lẽ một số thi thể, có lẽ tôi có thể tìm thấy thi thể của anh trai và em gái tôi, để tìm thấy thi thể và đưa họ về cho mẹ tôi, để mẹ tôi có thể tiếc thương.” Mitra đã cất giữ hộ chiếu Iran của em trai và em gái mình một cách an toàn trong túi của mình, và bà bật khóc khi lấy chúng ra cho tôi xem. “Họ chỉ muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn, những người lên con tàu đó. Tại sao họ không thể có cuộc sống đó ở đất nước của họ, đất nước chết tiệt của họ?” bà nói. Phải mất gần cả ngày để thuê một chiếc trực thăng – cùng với 6.000 Euro tiền mặt – nhưng Mitra không tìm thấy thi thể của em trai và em gái mình. Anh chị em của bà vẫn mất tích trên biển. Nhưng bà có những bản ghi âm giọng nói của họ được lưu trữ trên điện thoại và bà đã bay lượn trên vùng nước nơi họ mất mạng. Điều đó có thể đã mang lại cho bà một chút bình yên.

Nỗi đau mất mát và hy vọng mong manh

Câu chuyện của Mitra Ghasem Karimi là một minh chứng đau lòng cho thực trạng di cư bất hợp pháp đầy rủi ro và nguy hiểm. Mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn đã thôi thúc nhiều người liều mình lên những con thuyền ọp ẹp, đối mặt với những nguy hiểm khôn lường trên biển cả. Cái chết của hơn 60 người di cư đã là một lời cảnh tỉnh về sự tàn nhẫn của những kẻ buôn người và sự bất lực của con người trước sức mạnh thiên nhiên. Dù mất mát là rất lớn, Mitra vẫn giữ hy vọng mong manh được tìm thấy thi thể của anh chị em mình, để có thể đưa họ về với mẹ và để bà có thể được an ủi trong nỗi đau mất mát.

Sự bất lực và trách nhiệm

Câu chuyện này cũng đặt ra những câu hỏi về trách nhiệm của các quốc gia trong việc giải quyết vấn đề di cư bất hợp pháp. Tại sao việc hỗ trợ những người di cư gặp nạn lại mất đến 4 ngày? Tại sao những kẻ buôn người có thể hoạt động một cách công khai và dễ dàng như vậy? Các quốc gia cần phải hợp tác để tạo ra một cơ chế hiệu quả hơn trong việc giải cứu những người di cư gặp nạn và ngăn chặn hoạt động của những kẻ buôn người. Đồng thời, việc tạo ra những cơ hội kinh tế và xã hội tốt hơn cho người dân ở những quốc gia nghèo khó cũng là một giải pháp lâu dài để giải quyết vấn đề di cư bất hợp pháp.

Lời kêu gọi hành động

Câu chuyện của Mitra Ghasem Karimi là một lời kêu gọi hành động cho tất cả chúng ta. Chúng ta cần phải quan tâm đến những người di cư, những người đang phải đối mặt với những nguy hiểm khôn lường trong cuộc hành trình tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn. Chúng ta cần phải lên tiếng phản đối những kẻ buôn người và kêu gọi các quốc gia hành động để giải quyết vấn đề di cư bất hợp pháp một cách nhân đạo và hiệu quả.


Nguồn: https://news.sky.com

Xem bài viết gốc tại đây

Bạn cần Đăng nhập/Đăng ký để bình luận.